Chào mừng bạn đến với blogger của mình [...]

-->

8 tháng 6, 2016

Cuộc Sống Này Ngắn Lắm ! Đừng Tiết Kiệm Những Yêu Thương...


Đôi khi giữa 24 giờ bận rộn ta cần ít phút cho việc nhắm mắt và hít thở, nhưng nào ai nhớ và làm đều đặn mỗi ngày. Cuộc sống quá bận rộn đến mức ta chỉ kịp gật đầu chào nhau và cái mỉm cười thay cho hàng tá suy nghĩ mà ta không có thời gian để bày tỏ thành lời với người ta yêu quý.
Không gì là mãi mãi, có thể mấy ngày trước bạn còn đang chìm ngập trong hạnh phúc, niềm vui vì lý do nào đó bỗng chốc một sáng thức dậy bạn cảm nhận rằng cuộc sống bạn hoàn toàn thay đổi, cái lý do từng làm bạn vui giờ nó hóa thành gánh nặng. Hằng ngày bạn phải mang nó như thể bạn không thể nào làm gì khác, trút bỏ nó à? Nhưng làm bằng cách nào?
Có những câu hỏi sẽ mãi không bao giờ có lời đáp vì đó là cuộc sống, cuộc sống sẽ không có cái đích đến, nó chỉ tạm thời dừng và chúng ta phải chuyển tiếp sang giai đoạn mới. Giai đoạn của những tháng ngày trưởng thành.
cuoc-song-la-yeu-thuong

Đừng trách sao cuộc đời lại bất công với mình, hãy luôn hướng tới suy nghĩ tích cực rằng bạn làm chưa đủ để được nhận những điều tốt nhất, để bản thân còn lý do bám víu mà cố gắng sống tốt.
Có những cơ hội đến bất ngờ, nó là một trải nghiệm thú vị nếu đủ mạnh mẽ để tiếp nhận, biết đâu đó là khoảng thời gian tốt để tôi luyện tinh thần, cách để khai sáng tâm, luyện cách nhìn nhận vấn đề và nhìn lại hướng đi cho tương lai.
Không gì là bất tử nó sẽ đổi khác theo thời gian chỉ là theo hướng tích cực hay tiêu cực. Lắm lúc buồn nhưng vẫn cố tỏ vẻ vui, vì cuộc sống có quá nhiều thứ mệt mỏi và ưu phiền, cứ mang cái mặt ưu tư để nhìn đời, có khác nào ta đang hà hơi tiếp sức cho sự ưu tối của cuộc sống. Nụ cười là món quà quý giá mà không hề đắc đỏ mà ta có thể mua bất kỳ lúc nào để tặng cho người xung quanh. Đừng tiết kiệm nó vì thái độ của người đối diện là tấm gương phản chiếu thái độ của bạn.
Cố gắng lên bạn nhé!

                                              .........Tranphu89..........

Đề thi thpt quốc gia 2016 sẽ khó hơn?

Theo dữ liệu thống kê của Bộ GD về kỳ thi thpt quốc gia năm đầu tiên thì có hơn 68.700 thí sinh trượt tốt nghiệp THPT quốc gia 2015 và khoảng 40.000 bài thi có điểm thi dưới 1 (Tức là bị điểm liệt) và trong 5 năm gần đây đây là năm có số lượt trượt tốt nghiệp cao nhất.

Tuy nhiên đối với thí sinh có điểm số cao năm nay xu hướng tăng rõ rệt. Chúng ta cùng xem bảng thống kê Bộ GD cho tất cả 8 môn thi có điểm số từ 7 điểm trở lên ở các cụm đại họcDe thi thpt quoc gia 2016 se kho hon?
Ảnh chụp thống kê điểm thi từ 7 điểm đến 10 của cụm thi ĐH - Nguồn BGD)
Chính vì điều đó Thứ trưởng Bộ GD Nguyễn Vinh Hiển đã cho biết về sự thay đổi cho đề thi thpt quốc gia 2016 ngay sau khi ban hành thông tin quan trọng về quy chế tuyển sinh 2016 như sau: "Đề thi năm 2016 ẽ xem xét tăng cường câu hỏi ở mức vận dụng cao, đảm bảo độ phân hóa tốt hơn so với năm 2015 để các trường yên tâm sử dụng kết quả thi làm căn cứ tuyển sinh nhưng không có ảnh hưởng khác đến kết quả xét tốt nghiệp THPT so với năm 2015"- 
Trong buổi góp ý tổng kết kỳ thi thpt quốc gia năm đầu tiền Đại biểu đầu cầu GD tỉnh Nghệ cũng như theo Ông Nguyễn Kim Sơn - Phó Giám đốc ĐH Quốc gia thì cho rằng cần phải phân hóa đề thi rõ ràng hơn nữa. Và rất nhiều đại biểu tham dự Hội thảo thi tốt nghiệp THPT và tuyển sinh đại học, cao đẳng (ngày 28/10/2015) đã đề xuất tách riêng thi thpt quốc gia và đại học ra để các trường ĐH-CĐ có sự lựa chọn tốt hơn học sinh.
Đồng tình trên TS. Võ Thế Quân - Chủ tịch Hội đồng khoa học, Trung tâm Sáng tạo Việt, Hội Khuyến học Việt Nam, đồng thời hiện là Hiệu trưởng Trường Phổ thông Đông Đô (Hà Nội), cho biết, đề thi THPT quốc gia cần phải ra theo hướng phân hóa cao hơn nữa thì mới có thể đánh giá và chọn được những học sinh có trình độ học tiếp lên đại học.
Hiện đề thi 2015 gồm 2 phần chiếm tỷ trọng 50 - 50, một phần cơ bản dành cho thí sinh chỉ thi tốt nghiệp THPT, một phần nhằm phân hóa học sinh để xét tuyển vào đại học, cao đẳng. Theo TS. Võ Thế Quân, tỷ trọng này là chưa hợp lý, đặc biệt với môn Ngữ văn thì tỷ trọng này chưa nói lên được gì nhiều. Nếu có thể đề thi cần nâng lên tỷ trọng là 40 - 60, trong đó 40% là các câu hỏi dễ, 60% là các câu hỏi khó hơn, thậm chí là 30% các câu hỏi dễ, 70% các câu hỏi khó hơn.
Chính vì thế rất nhiều ý kiến từ các giáo viên cũng như từ các Trường Đại học đề xuất Bộ giáo dục cần phải tăng cường độ phân hóa ở tầm điểm 7,8,9 và 10 mức độ khó hơn còn các mức điểm từ 6 điểm trở xuống vẫn duy trì hoặc có thể dễ hơn để phân hóa học sinh khá, giỏi được tốt hơn. Đồng thời không ảnh hưởng tới đối tượng học sinh thi chỉ có mục đích xét tuyển tốt nghiệp thpt.
Do vậy một điều dường như chắc chắc là các câu hỏi kiểm điểm 7,8,9,10 trong đề thi thpt quốc gia 2016 sẽ có mức độ khó hơn đề thi thpt quốc gia 2015. 

6 tháng 6, 2016

Thuốc chữa bệnh đau buồn

Chuyện kể về một người phụ nữ vừa mất con trai. Trong nỗi đau thương tột cùng, bà tìm đến một nhà hiền triết. “Có lời cầu nguyện nào, câu thần chú nào mà ông biết có thể làm con trai tôi sống lại không?” – lời của người mẹ thật sự tuyệt vọng. Thay

vì từ chối hoặc khuyên bà mẹ hãy nguôi ngoai, nhà hiền triết đáp: “Hãy tìm về đây cho ta một hạt giống cây mù tạc từ gia đình nào chưa từng biết đến đau khổ. Nó có thể dùng để xua tan đi nỗi đau của bà.” Người phụ nữ cảm tạ và lập tức lên đường tìm hạt giống thần kỳ. Đầu tiên, bà tìm đến một căn nhà lớn rất sang trọng, gõ cửa và hỏi: “Tôi đang tìm hạt giống cây mù tạc từ ngôi nhà không bao giờ biết đến đau khổ. Có phải nơi này không?”. Họ trả lời rằng bà đã nhầm chỗ. Họ kể với bà những chuyện bi thảm đã xảy ra đến với mình.
chua-benh-dau-buon

Nghe chuyện, bà ngồi lại và an ủi họ. Rồi bà lại tiếp tục cuộc tìm kiếm gia đình hạnh phúc nhất. Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà đều được trả lời bằng những câu chuyện buồn. Bà trở nên quan tâm và muốn giúp đỡ, chia sẻ nỗi bất hạnh của người khác, đến nỗi sau cùng bà đã quên đi câu hỏi về hạt giống cây mù tạc thần kỳ. Mà tự bao giờ hạt giống thần kỳ đó cũng đã mang nỗi đau trước kia ra khỏi cuộc đời bà rồi.



5 tháng 6, 2016

10 bí kíp khôi phục lại sự tự tin

Bạn sẽ bắt đầu như thế nào để lấy lại sự tự tin?

1. Chấp nhận tình huống thực tại

tu tin vao cuoc song
Điều đầu tiên bạn cần làm để khôi phục niềm tin vào bản thân chính là chấp nhận vấn đề của mình. Ngay thời khắc này bạn cần giữ cho cuộc sống của mình bình yên và vững chãi. Càng tranh đấu – bạn càng dễ bị tổn thương. “Nhẫn nhịn” và “chấp nhận” để chúng ta có đủ năng lượng thay đổi cuộc sống của mình.

“Trước hết, chấp nhận nỗi buồn. Hãy nhận ra rằng nếu không có mất mát và hy sinh thì thành công sẽ không có ý nghĩa”. – Alyssa Milano

2. Nghĩ về quá khứ thành công

Nếu bạn cảm thấy mình đang tuột dốc thì hãy thử nhìn lại quá khứ để tạo động lực trở lại cho mình. Hãy nhớ rằng mục đích của việc suy nghĩ về quá khứ chỉ để “dập tắt” sự tự ti của bạn. Trong đầu bạn hẳn sẽ xuất hiện những suy nghĩ muôn hình vạn trạng – vui buồn lẫn lộn, lạc quan lẫn bi quan,…. Song hãy bỏ qua các tạp niệm, chỉ tập trung vào những điều thành công và hạnh phúc trong quá khứ để giúp bạn có tinh thần phấn chấn vượt qua các trở ngại.

“Mỗi ngày đều có một cơ hội mới. Bạn không thể xây dựng thành công của ngày hôm qua, hãy để những thất bại ở phía sau và bắt đầu trở lại. Đó là tất yếu của cuộc sống, mỗi ngày là một hành trình mới”. – Bob Feller
3. Rèn luyện tinh thần

Đây là một trong những điều quan trọng bậc nhất có thể giúp bạn lấy lại sự tự tin ở bản thân. Bạn hoàn toàn có thể tái tạo năng lượng, sức mạnh, năng lực, tự tin và can đảm cho mình. Hãy dành thời gian để tiếp cận với những điều này thông qua một số hành động như: thiền định, lưu giữ nhật ký và các hoạt động làm bạn có lòng tin trở lại.

“Mọi thứ trong vũ trụ này nằm trong tầm với của bạn. Hãy hỏi chính mình”. – Rumi
4. Tự trò chuyện với bản thân

Chính chúng ta là người muốn mình trở thành người như thế nào. Mỗi ngày chúng ta đều nên tự trò chuyện với chính mình, nhưng hãy cân nhắc và chọn lọc những từ ngữ động viên và thúc đẩy chúng ta hướng đến những điều tốt đẹp mà không cần ai chứng thực. Chúng ta hãy tự chứng thực cho chính mình!

“Bộ não đơn giản tin vào những điều bạn nói. Nó sẽ hình thành từ những điều đó và không có sự chọn lựa nào khác. Nếu bạn nói bạn không thể, kết quả sẽ là gì?” – Shad Helmstetter

5. Đừng để sợ hãi ngăn trở bạn

Hãy đối mặt với các tâm sợ hãi và đừng để chúng ngăn bạn vươn đến các mục tiêu. Đó là nhân tố chính giữ niềm tin của bạn hơn bất kỳ thứ nào khác.

“Hãy luôn làm điều mà bạn lo sợ. – Ralph Waldo Emerson

6. Tránh khỏi những suy nghĩ cực đoan

Bạn phải tha thứ cho chính mình vì những sai lầm hay thất bại. Hơn nữa, bạn phải luôn nhìn về tương lai thay vì sống trong quá khứ. Hãy mở lòng với bản thân, đừng suy nghĩ những thứ cực đoan, vì điều đó cũng không thể làm cho bạn tốt hơn lên được, nó chỉ đang gặm nhấm tinh thần của bạn và làm bạn suy sụp.

7. Giữ một thái độ lạc quan

Thể hiện một thái độ tích cực cho mọi vấn đề là cách thức nhanh nhất để duy trì lòng tin ở bản thân. Biết ơn với bất cứ thứ gì bạn có và nhìn vào những mặt tốt trên thế giới này.

Người lạc quan sống trên bán đảo của những khả năng vô tận; người bi quan kẹt trên hòn đảo của những do dự vô cùng. – William Arthur Ward

8. Hãy để kỹ năng sống giúp bạn

Tinh thông kỹ năng sống có thể hỗ trợ và chỉ dẫn bạn trên đường đời. Kỹ năng sống không những giúp bạn khám phá khả năng và kỹ năng vốn có của mình, mà còn giúp bạn tái tập trung vào các mục tiêu hướng đến thành công. Khi bạn nghi ngờ về một điều gì đó, kỹ năng sống giúp bạn tin vào chính mình.

9. Tiếp tục hướng về phía trước và đừng bao giờ đánh mất chính mình

Mỗi khi bạn cảm nhận bị mất phương hướng trong cuộc sống hay bất lực trước hoàn cảnh, bạn lâm vào trạng thái thất vọng và muốn từ bỏ tất cả những gì đang diễn ra với bạn. Trong não của bạn sẽ hiện ra các dòng suy nghĩ khác nhau mà khiến bạn nghi ngờ bản thân mình.

Đừng lắng nghe những điều tồi tệ đó, bạn cần mạnh mẽ lên và tiếp tục bước đi. Không được đánh mất chính mình. Một khi bạn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục hành trình chông gai thì kết quả cuối cùng sẽ là đích đến mà bạn mong đợi. Bạn cũng sẽ nhận thấy mình trở nên tự tin như thế nào.

“Nếu bạn không thể bay thì chạy, nếu bạn không thể chạy thì đi bộ, nếu bạn không thể đi bộ thì lê bước, nhưng dù là bất cứ vấn đề gì đi nữa bạn phải hướng mình về phía trước”. – Martin Luther King Jr

10. Hãy “thuận theo tự nhiên”

Hãy để mọi thứ diễn ra theo một cách tự nhiên, không gò ép hay tranh đấu. Nếu bạn để mọi thứ thuận theo tự nhiên, bạn sẽ thấy cuộc sống thật vô giá và kỳ diệu. Nếu bạn để cuộc sống chỉ lối cho bạn, bạn sẽ cảm nhận được cuộc sống này quý giá đến nhường nào. Hãy chấp nhận cuộc sống như thế và học cách thư giãn. Hãy để cuộc sống hướng bạn đến những điều có ý nghĩa thiêng liêng cao cả, bạn sẽ tìm thấy sự thành công.

Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên. – Lão Tử

“Mỗi ngày chúng ta gặp nhiều điều khác nhau trong cuộc sống, và quan trọng khi chúng ta biết điểm kết thúc trong ngày của mình. Dù bạn phải đối mặt với vấn đề gì đi nữa, bạn cũng nhận biết rằng mỗi ngày trôi qua, bạn đang đi đến chặng đường thành công. 

4 tháng 6, 2016

Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc

Năm tháng lênh đênh trôi như một con đò mãi không cập bến, để rồi kí ức, tuổi thơ và những con người xung quanh ta cũng cằn cỗi dần dần như một quy luật tất yếu.

Tháng 7 với những ngày mưa nằm oải mình khát thèm một con nắng nhỏ nghiêng nghiêng chạm nhẹ vào đôi mắt bé con, thứ đang cố trải mình về những ngày còn thơ trẻ. Là những lúc thầm thì hát bài "Ba ngọn nến lung linh", là những khi sà vào lòng và hôn ba thật sâu, là những chốc ôm chặt lấy mẹ và đánh một giấc thật dài cho qua cơn bão đêm ồn ào, lạnh lẽo. Mọi hình ảnh trôi thật chậm qua đầu, quấn lấy những suy nghĩ mông lung về một cuộc đời còn non dại. Tôi chợt nhận ra có những chốc mình đã để thời gian trôi đi thật hoang phí và đau lòng thay, những phút giây được ở cạnh gia đình của ngày hiện tại dường như là xa xỉ...Hiển nhiên, đứa con nào cũng phải lớn. Nhưng lớn rồi, việc vươn đôi cánh và bay đi cũng là lẽ thường tình.

Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc

Tháng 8 dương lịch, tức tháng 7 âm lịch có ngày Vu Lan. Khái niệm hai chữ "Vu Lan" trong tôi thật lạ lẫm và khó nhớ. Tôi không phải là tín đồ Phật giáo, lại càng không đặc biệt có trí nhớ tốt với những truyền thuyết và ngày lễ phương Đông. Có thể do lối sống bộn bề và sự du nhập mãnh liệt của văn hóa các nước phương Tây, không chỉ tôi mà còn rất nhiều bạn trẻ ngày nay dường như đang dần quên đi ngày lễ trọng đại này. Có lẽ vì thế mà đã bao năm rời xa gia đình cũng chính là bấy nhiêu năm tiếc nuối cho những mùa Vu Lan đã đi qua và vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

Tôi nhớ về những năm tháng còn được ở cạnh bố mẹ. Cũng những ngày không rõ của tháng 8, phố xá bắt đầu rườm rà, tất bật với mùa đại lễ Vu Lan. Bầu không khí lành lạnh của thu sang dường như không đủ mạnh mẽ để có thể chen ngang dòng người đang ngược nhau, hối hả chạy về các nơi có chùa chiền, cúng lễ. Đường phố tấp nập. Xa xa có những ngôi chùa khói nhang bay đầy, đâu đó là cánh hoa cúc trắng ngả mình với nét đẹp thuần khiết được đặt ngay ngắn phía trên những cái lọ thật to, để nép mình hai bên pho tượng của Bồ Tát và Phật. Không khí lễ hội, vội vã và thiêng liêng. Chỉ còn một vài gia đình vẫn điềm nhiên với thói đời lạnh lẽo, náu mình trong những khung cửa sổ chưa kịp tắt đèn, thao thức đêm dài với những bộn bề công việc còn bỏ dở. Gia đình tôi, âu có lẽ cũng là một trong những số đó. Căn nhà với bốn người ở không hề chật chội, và cũng chưa đến nỗi lạnh lẽo như một số hộ láng giềng khác quanh đây. Bố mẹ và chị đi làm từ sáng sớm, tôi cũng ở trường gần cả ngày và ngôi nhà nhỏ có vẻ trở nên trống trải hơn bao giờ hết, dù ngày thường, dù lễ lộc.

Mẹ tôi là một người đàn bà hiền hậu, cuộc đời bà hạnh phúc nhất là những khi được ngắm nhìn hai cô con gái có được bữa ăn no đủ. Còn với bố tôi thì chỉ cần hai đứa mạnh khỏe sống qua ngày là được. Một gia đình nhỏ với những ước vọng thật giản đơn và bình dị. Mẹ không nhắc cũng chẳng bao giờ nhớ đến những ngày lễ của mình: Ngày Của Mẹ, 8/3 hoặc là Vu Lan chẳng hạn. Và cũng có lẽ vì thế, cả tôi và chị dường như đều được tập dần với thói quen ít khi nào nhớ đến những ngày lễ gia đình, lễ kỉ niệm trọng đại. Cuộc sống cứ mãi xoay quanh những vội vã của đời thường, niềm yêu thương dù là sâu đậm nhưng chẳng bao giờ được kề trên môi để giữ lấy những khoảnh khắc đáng để mình trân trọng. Cho đến khi những đứa con đã ngày một lớn khôn, đủ trưởng thành để có thể vững bước trên đôi chân của mình, tập tễnh đi vào con đường đời còn đầy những chông gai, nguy khó. Người ta thường bảo, gia đình là nơi ta ra đi, cũng chính là nơi rộng cửa chờ ngày ta trở lại. Nhưng liệu, ngày về có còn vẹn nguyên như cái thuở ta bồng bột ra đi?
Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc

Cuộc sống gia đình tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt kể từ cái ngày chị đi làm, và tôi phải xa nhà để học. Căn nhà nhỏ giờ chỉ còn hai người già lặng lẽ ở bên nhau, trong mòn mỏi đợi chờ tin tức từ con gái. Còn tôi, cứ đêm đến là nỗi nhớ gia đình cồn cào trong trái tim chịu không thấu. Hình ảnh mẹ già ngày ngày quần quật làm việc kiếm tiền nuôi hai chị em, hình ảnh bố lầm lũi với những tháng năm lang bạt chắt chiu từng đồng từng cắt để dành dụm tiền cho tổ ấm bé nhỏ: Một cuộc đời dù đi đâu về đâu cũng không thể gom bề lo hết những công ơn và tình nghĩa cha mẹ dành cho mình. Mãi cho đến khi ta trưởng thành, quay đầu lại mới thấy có những phút giây ta lầm lỡ với những người đã có công nuôi dưỡng, sinh thành ra ta. Và đâu đó cũng còn tồn tại những sai lầm vĩnh viễn khiến cho cuộc đời này càng chồng chất thêm những sự hối hận và cắn rứt lương tâm đến tột cùng. Tôi đã nhớ, đã thương, đã hiểu và đã nuối tiếc rất nhiều cho những mảnh kí ức tuổi thơ trôi đi như một giấc mộng thật dài, đẹp đẽ mà chưa một lần tôi thực sự biết trân trọng.

Một mùa Vu Lan nữa lại sắp về, hoa hồng cài áo người trắng người đỏ, ngược nhau đi qua những vội vàng của cuộc đời để trở về với gia đình, với người thân và cha mẹ. Sắc ấm của nắng trời, của tình người như hong khô cho những ngày quá khứ trôi miên man theo bao niềm thương cũ kĩ. Mọi đứa con ra đi rồi cũng có một ngày sẽ trở về tổ ấm. Tôi cũng vậy. Bạn cũng vậy. Nhưng thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ có thể hồi lại được, cho nên hãy học cách trân trọng tổ ấm bé nhỏ của mình và những công ơn lớn lao của các bậc cha mẹ. Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc.
 
                                                                         ------------Tranphu89------------

2 tháng 6, 2016

Hãy cho tôi một vé được trở về với tuổi thơ êm đềm..

Nhiều lúc tôi muốn hét lên với cả thế giới này rằng: hãy cho tôi một vé được trở về tuổi thơ êm đềm...


Tôi muốn được chơi trốn tìm mặc dù giờ đây đã trở thành một người lớn. Lớn rồi mà đôi khi vẫn muốn như trẻ con, được chạy đi trốn để ai đó đi tìm, rồi khi tìm thấy, hai đứa cùng nhau chạy thốc về cái cột nơi người nhắm mắt để nói câu "tê mẹ".
Bắn bi...bây giờ đương xi măng với đường nhựa hết rồi, đâu còn những con đường đất nữa mà có thể đào những lỗ nhỏ chơ bi lỗ. Không còn đường đất, cũng không còn được cái thú vui của bắn bi nữa...


Con quay...tôi thích nhất là mùa quay, thích cực luôn. Cứ mỗi lần thời tiết xe lạnh, tôi nhớ là cứ mỗi độ gần tết là mùa con quay về. Từ con trai tới con gái lo đi tìm những khúc cây rắn chắc rồi cùng nhau đẽo những khúc cây ấy thành những con quay (con cù) rồi cùng nhau chơi.


Kẹo kéo, lồ lô là những món ăn ưa thích thuở trẻ thơ. Cứ mỗi độ trời còn sớm, tôi vẫn thường nghe tiếng rao bán kẹo kéo, hồ lô của bác Năm "Kẹo kéo, càng kéo càng dài. càng nhai càng ngọt, ngọt như đường cát, mát như đường phèn, ai mua kẹo kéo không". Giờ lớn rồi, muốn một lần nữa nghe thấy tiếng rao thân thương ấy mà sao khó quá!
Ô ăn quan, phải chăng là trò chơi bình dị nhất của những thế hệ trẻ thơ Việt Nam như tôi. Tôi chơi trò này đa phần vì bị con gái dụ dỗ. Chúng nó chơi giỏi lắm, cứ mỗi lần thua chúng là sẽ bị bắt đi trèo ổi, trèo me cho chúng ăn ngay tức thì.


Có lẽ chưa có thế hệ trẻ em nào những thập niên 80-90 mà lại không biết tới món "mỳ tôm trẻ em" vừa ngon, vừa rẻ. Chỉ 500 đồng một gói thôi, nhưng lại làm nao lòng những đứa trẻ nghèo vùng nông thôn cũng như những vùng thành thì sầm uất.
Tắm mưa...hồi nhỏ thường hay cởi chuồng tắm mưa lắm! Tuổi thơ là cứ mong tới khi trời mưa, mưa càng lớn càng tốt. Mỗi khi mưa xuống, tôi cùng mấy đứa nhỏ trong xóm cứ thế đằm mình trong những cơn mưa, mặc kệ sấm chớp, mặc kệ có bị cha mẹ la mắng hay không, cứ tắm cho thỏa nỗi vui cái đã. Ai đó cũng đã từng nói rằng: "Tuổi thanh xuân cũng giống như một cơn mưa rào, dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa...". Và tôi giờ đây khi đã qua cái tuổi còn cởi chuồng tắm mưa rồi, vẫn mong một lần nữa được quay lại...


Tuổi thơ còn gắn liền với những câu chuyện cổ tích của bà. Chỉ là cổ tích không có thực thôi nhưng tại sao cứ làm ta mơ mộng tới tận bây giờ. Về một câu chuyện hoàng tử công chúa, về nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, về nàng tấm, về chàng sọ dừa,...những câu chuyện ấy gợi cho tôi nhớ về người bà với nụ cười hiền từ và mái tóc đã chuyển hoa râm. Tôi ao ước được trở về, nằm trên đùi bà những trưa hè oi ả và đắm mình trong lời ru à ơi...của bà...


Đã có ai làm trẻ con mà chưa một lần bị cha mẹ la mắng chưa? Nếu có thì hẳn người đó phải ngoan lắm nhỉ! Vì tuổi thơ của đa phần chúng ta đều sợ cái roi, cái vọt của cha mẹ mỗi lần ham chơi chẳng nghe lời. Đau đấy, khóc đấy nhưng về sau đâu lại vào nấy thôi. Tôi đã từng bị ba mắng là "con trâu cứ ù lì ra đấy!", và tôi cũng đã từng bị mẹ nhéo tai khi chẳng buồn ăn rau trong bữa cơm. Trao ôi, con muốn trở về bên bữa cơm gia đình ấm áp ấy...một lần nữa...


Tuổi thơ ơi sao trôi nhanh quá vội, chẳng buồn chờ đợi ai vội 
lưu giữ ký ức đẹp tươi này. Thời gian đúng là phũ phàng quá, cứ thế để cho ta nhớ, ta mong rồi ta mong ước...

1 tháng 6, 2016

Tôi sinh ra ở nông thôn, bố mẹ tôi là nông dân.

Nửa đêm.

Mò vào mạng check mail lần cuối....!

Nhận được một bức thư thật dài và cảm động của một học viên.

31 tháng 5, 2016

Lời thầy dạy thuở ấy…

Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.

             Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…


Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thưở học trò có lớn mà không có khôn…
Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con những bài học về cuộc đời.
Thuở ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy!
Thưở ấy, chúng con nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuộc đời này vẫn luôn là bài một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài chúng ta mới nhận ra chẳng có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”.

Lời thầy dạy thuở ấy..
Lời thầy dạy thuở ấy..

Thầy dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những kẻ độc ác.

Thưở ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.

Thưở ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…

ki-niem

Chúng con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn như vốn dĩ, mà vô tình lãng
quên đi đằng sau nó có thể là cả một câu chuyện dài.

Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.
Thưở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi.Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều lắm những chông gai… Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi…

Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…

30 tháng 5, 2016

Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con

Cậu con trai mới có 19 tuổi, anh - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Anh chán lối sống khuôn phép của gia đình thích - ăn chơi.

Vào cái hôm định mệnh đó khi anh đi chơi về nhà muộn ,lời qua tiếng lại trong lúc nóng nẩy người cha đã đuổi đứa con hư của mình ra khỏi nhà , người mẹ can ngăn nhưng a nói !

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, đi thì đi!

Thế là anh quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình ,ngày tháng trôi qua cuộc sống ăn chơi của anh vẫn tiếp diễn,anh ở nhờ hôm thì đứa bạn này mai nhà đứa bạn khác . Tuy nhiên, chẳng bao lâu, anh bị ruồng bỏ bạn bè cười chê, anh phải đi tìm việc làm ,hết bưng  bê quán ăn , đi rửa bát ,kể cả những công việc quét rác ở đường ,anh nhớ lại những ngày tháng còn được bao bọc bởi ba mẹ ,những giọt nước mắt lại rơi..... Năm tháng cứ thế trôi qua, cha anh vì lo lắng cho anh cộng thêm bệnh tình ngày càng nặng , không chịu nổi cơn đau về tinh thần đó người cha đa qua đời.  Mẹ anh già đi và cậu con trai đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con trai mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".


noi-con-muon-noi
(ảnh minh họa)

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, anh đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Anh chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Anh ko còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Anh đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ anh và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, anh bật khóc...

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cậu con trai xúc động đến mức anh quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ.Anh sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, anh thấy cửa không khoá. Anh nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, Cậu con trai chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên.Anh đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cậu con trai nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cậu con trai lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!

nguồn: dựa trên câu truyện có thật
                                                                           
                                                                               ........Tranphu89............

29 tháng 5, 2016

12 câu nói đáng suy ngẫm của Đức Khổng Tử

nhung-loi-day-quy-gia-cua-khong-tu

1. Người không có chữ tín sẽ chẳng làm nên việc gì. 
2. Sự nghiệp chớ nên cầu mong không có trông gai, trắc trở vì không có chúng thì ý chí sẽ không kiên định. 
3. Có kiến thức thì không nghi ngờ, có lòng nhân thì không ưu tư, có dũng cảm thì không sợ hãi. 
4. Đừng mong người khác thuận theo ý mình vì nếu được người khác thuận ý sẽ tất sinh tự kiêu. 
5. Làm việc đừng mong dễ thành công. Vì nếu dễ thành công thì bản thân thường kiêu ngạo. 
6. Không nhìn điều sai trái, không nghe điều xằng bậy, không nói điều sai, không làm điều càn quấy. 
7. Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác. Đối với quê hương, gia đình nên tránh gây thù, chuốc oán. 
8. Người không có nhận thức sâu xa sẽ có ngày gặp phiền muộn, âu lo. 
9. Biết có lỗi mà không sửa thì đó chính là lỗi. 
10. Mọi thứ đều từ hư vô mà ra. 
11. Dùng thì đừng nghi, nghi thì đừng dùng. 12. Ngồi bàn tiệc đừng ra vẻ anh hùng vì rượu đã làm cho nhiều người ngã gục

 
                                                     ...............Tranphu89...........

28 tháng 5, 2016

Kẻ tự thiêu để lại thư tuyệt mệnh trước khi hạ sát vợ và mẹ

Hướng dặn dò người em trai chăm sóc đứa con gái 4 tuổi, đồng thời gửi lời xin lỗi gia đình trước khi hạ sát hai người thân và tự thiêu. 

Ba người trong một gia đình ở Thanh Hóa tử vong

Gần trưa nay, cơ quan pháp y đã hoàn tất thủ tục khám nghiệm. Thi thể ba nạn nhân gồm bà Phan Thị Hoa (46 tuổi), chị Phan Thị Nhung (24 tuổi, con bà Hoa), anh Lê Huy Hướng (31 tuổi, chồng chị Nhung) trong vụ thảm sát ở xã Xuân Thọ, huyện Như Thanh (Thanh Hóa) đã được cho gia đình tổ chức an táng. Đại tá Lê Trung Hiếu, Trưởng phòng tham mưu, Công an tỉnh Thanh Hóa cho hay, nguyên nhân vụ án đang được điều tra mở rộng.

Căn nhà nhỏ của gia đình ông Quách Văn Khánh (bản Đông, xã Xuân Thọ, huyện Như Thanh) hôm nay nghi ngút khói hương. Trong một đêm, mất đi cả vợ và cô con gái khiến ông Khánh không thể gượng dậy. Rất đông hàng xóm đến chia buồn và phụ giúp gia chủ tổ chức đám tang cho những người xấu số. Chứng kiến cảnh hai cỗ quan tài xếp cạnh nhau, nhiều người thân không cầm được nước mắt, nhiều phụ nữ gào khóc thảm thiết.
Hàng trăm người dân kéo đến hiện trường theo dõi vụ việc. Ảnh: Chân Nhân.
Hàng trăm người dân kéo đến hiện trường theo dõi vụ việc. Ảnh: Chân Nhân.

Anh Lương Văn Tuấn (hàng xóm) là một trong những nhân chứng đầu tiên đến hiện trường. Anh kể, khoảng quá nửa đêm, đang nằm ngủ thì anh nghe tiếng kêu la thất thanh vọng sang từ phía căn nhà của ông Khánh. “Cầm vội cây đèn pin chạy sang, tôi thấy các cánh cửa đều đóng kín. Qua khe cửa tôi thấy bên trong có người đàn ông đang cầm dao lăm lăm. Dưới nền đất nhiều vết máu loang lổ…”, anh Tuấn thuật lại.

Anh Tuấn sau đó hô hoán cùng mọi người tìm cách xông vào bên trong. Tuy nhiên, chưa kịp phá cửa thì Hướng dội xăng khắp người châm lửa. “Hướng lúc đó như ngọn đuốc sống. Trong nhà nghi ngút khói...”, nhân chứng kể.

Những người có mặt dùng nước nỗ lực tìm cách dập lửa cứu người đàn ông tự thiêu. Hướng sau đó được đưa đi cấp cứu nhưng chết dọc đường do ngạt khí và bỏng sâu. Sau khi đưa Hướng đi viện, người thân phát hiện chị Nhung và bà Hoa đã gục chết bên vũng máu với nhiều vết đâm khắp người.

Nhân chứng cho hay, cũng trong sáng nay, người thân tìm thấy một số bức thư tuyệt mệnh được cho là của hung thủ để lại. “Hướng kể về cuộc sống bí bách do nợ nần, gia đình tan vỡ nên muốn quyên sinh. Trong lá thư, anh ta dặn dò người thân nhờ chăm sóc cho bé gái mới lên 4 tuổi”.

Cơ quan chức năng cho hay, Hướng và chị Nhung cưới nhau hơn 4 năm trước, có một con gái 4 tuổi. Hơn năm nay, hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, sống ly thân. Chị Nhung đi làm công nhân ở Bắc Ninh mới trở về quê. Tối 27/5, Hướng đến xin ngủ lại nhà bố vợ rồi bât ngờ gây thảm án. Lúc án mạng xảy ra, ông Khánh không có mặt ở nhà.

3 câu chuyện xúc động về gia đình bạn nên đọc 1 lần trong đời

Đôi khi trên đường đời miết mải, ta quên bẫng đi mất một thứ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, đó là gia đình. Dưới đây là 3 câu chuyện có thể khiến trân trọng hơn gia đình của mình.

Câu chuyện thứ nhất: Hãy Làm Điều Gì Đó Trước Khi Quá Muộn Màng
Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà. Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời, “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cent nhưng hoa hồng thì đến 2 dollar.

Người đàn ông mỉm cười và nói, “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.” Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ của mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa trang. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.

Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói giao hoa và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi nhưng cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.

Bài học: Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng hơn gia đình cả, bạn nhé.

Câu chuyện thứ hai: Chỉ năm phút nữa thôi


CHA VA CON


Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi. “Con trai tôi đó,” người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt vận chiếc áo len màu đỏ. “Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao” người đàn ông nói. “Còn kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa Melissa?”. Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.” Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của mình: “Đi được chưa con?” Melissa lại nài nỉ, “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố. 5 phút thôi mà.” Người đàn ông lại mỉm cười và nói, “Được rồi

“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn.”, người phụ nữ nói. Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là, tôi mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc.

Bài học: Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn luôn phải là gia đình. Hãy tận dụng thời gian quý báu của mình với những người mình thương yêu nhất bạn nhé.

Câu chuyện thứ ba: Cha Ơi, Đến Khi Nào Thì Ngón Tay Con Sẽ Mọc Lại

Một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe hơi mới mua của mình thì cô con gái 4 tuổi của ông lại dùng đá để viết lên chiếc xe ấy. Điên tiết, ông ta cầm lấy bàn tay của đứa trẻ và đánh rất nhiều, và ông không nhận ra mình đang đánh bằng một cái mỏ lết. Lúc đến bệnh viện, cô bé phải cưa bỏ tất cả những ngón tay của mình vì vết thương quá nghiêm trọng.

Khi đứa trẻ nhìn thấy cha, cô bé tuyệt vọng hỏi “Cha ơi, đến khi nào thì ngón tay con sẽ mọc lại?”. Người cha đau đớn trong lặng câm. Ông trở lại chiếc xe hơi và tức giận đá vào nó. Phải đến lúc thấm mệt ông mới nhìn vào chỗ có những vết rạch mà con gái ông đã viết nên, cô bé đã viết.

“Con yêu cha.”

Bài học: Hãy hiểu một điều rằng, cả sự tức giận lẫn tình yêu thương đều không có giới hạn. Nên nhớ, “Đồ vật là để sử dụng, nhưng con người là để yêu thương”. Đừng để sự nóng nảy tức thời làm bạn cả đời phải hối hận.


                                                                 ...............( Tranphu89 )...............

27 tháng 5, 2016

Hãy làm ngay những điều này khi cha mẹ vẫn còn

Cổ nhân có câu: “Bách thiện hiếu vi tiên” là có ý nói rằng trong trăm việc thiện thì việc hiếu là đứng đầu. Con cái hiếu thảo với cha mẹ là đạo lý làm người được lưu truyền từ xưa đến nay.

Ở thời đại nào thì đạo lý này cũng là bất biến. Hiếu thảo với cha mẹ thực ra không phải thể hiện ở những việc làm cao xa hay đòi hỏi phải có tiền bạc mà đôi khi nó thể hiện ở ngay những việc làm nho nhỏ hàng ngày. Dưới đây xin đưa ra 28 điều mà người con nên làm với cha mẹ để báo hiếu cha mẹ ngay khi cha mẹ còn ở trên cõi đời này. Cho dù bạn chỉ có hai bàn tay trắng mà làm được một số điều dưới đây thì cũng đã khiến cha mẹ bạn cảm thấy ấm lòng.

1. Nhớ chúc mừng cha mẹ khi đến ngày sinh nhật của họ

2. Hãy thường xuyên thăm hỏi cha mẹ hơn một chút

3. Nếu có điều kiện hãy đưa cha mẹ đi thăm khám sức khỏe

4. Chụp ảnh cho cha mẹ nhiều hơn

5. Đừng bực bội khi thấy cha mẹ “dài dòng”

6. Có điều kiện hãy đưa cha mẹ đi chơi đây đó

7. Nếu cha hoặc mẹ độc thân, hãy tìm cho họ một người bạn phù hợp

8. Hãy tâm sự với cha mẹ thường xuyên hơn

9. Khi cha mẹ già rồi hãy nhớ làm đồ ăn mềm hơn nhé!

10. Giữ ấm cho cha mẹ khi trời rét
công cha nghia me


11. Nếu có điều kiện, bạn hãy học một chút kiến thức về dưỡng sinh rồi hướng dẫn cha mẹ

12. Hãy đưa người mà bạn thương yêu về nhà nhiều hơn

13. Hãy rửa chân (hay gội đầu, cắt móng tay, đấm lưng) cho cha mẹ ít nhất 1 lần/1 năm

14. Cần nhớ cha mẹ thích ăn nhất món gì

15. Cố gắng đảm bảo cơ bản nhất vấn đề ăn, ở, mặc cho cha mẹ

16. Có điều kiện hãy ghi âm lại những câu chuyện mà cha mẹ kể

17. Một lòng chăm sóc cha mẹ khi cha mẹ bị ốm, đừng biện lý do nào để thoái thác

18. Có thể chia sẻ quyết định quan trọng của mình cho cha mẹ

19. Hãy nghe cha mẹ trút bỏ bực tức, cởi bỏ khúc mắc cho cha mẹ

20. Đừng để cha mẹ phải chứng kiến sắc mặt “khó coi” của mình

21. Nếu đã lập gia đình, hãy đối xử tốt với nhau bởi vì cha mẹ rất đau lòng khi con cái bất hòa

22. Vợ chồng không nên cãi nhau trước mặt cha mẹ

23. Hãy ủng hộ sở thích của cha mẹ, tôn trọng lựa chọn của cha mẹ

24. Nếu phù hợp, hãy giúp cha mẹ hoàn thành ước mơ khi còn trẻ

25. Hãy cùng cha mẹ đi dạo bộ hoặc rèn luyện thể dục

26. Nếu có điều kiện thi thoảng hãy đưa cha mẹ đi xem phim hay cho cha mẹ thể nghiệm một lần công nghệ mới

27. Nếu bạn tín ngưỡng Phật Pháp hãy giới thiệu đến cha mẹ mình

28. Hãy yêu thương hết thảy mọi ngườicha con
Hiếu thuận, phụng dưỡng cha mẹ dù chỉ một ngày, dù chỉ là một ánh mắt hay một câu trấn an cũng đủ để cha mẹ vui mừng ấm áp mãi không thôi…

26 tháng 5, 2016

Là đàn ông khi có chuyện đừng nên chỉ biết xin lỗi không thôi

Các anh hàng ngày vẫn luôn miệng nói rằng các anh yêu thậm trí là yêu rất nhiều mà phụ nữ vẫn thấy thiếu, thấy phải giận. Các anh hàng ngày vẫn thắc mắc rằng thậm trí mình chẳng làm gì cũng vẫn bị gọi là có lỗi. Các anh mặc định lỗi lầm của mình là nhỏ nhưng các anh lại không nghĩ được rằng, sự tổn thương của phụ nữ lại chẳng hề nhỏ chút nào...

quay-lung-lai-tu-dau


Phụ nữ vốn dĩ có thể nhỏ nhen, ích kỷ với bất kỳ ai những lại luôn vị tha và nhẫn nại, vị tha với những lỗi lầm của người đàn ông mình yêu và nhẫn nại chờ đợi họ thay đổi. 
Nhưng các anh lạ lắm. Bởi các anh hay mắc lỗi. Bởi các anh chỉ biết nói xin lỗi. Và rồi các anh lại mắc lỗi...(như tôi)...:))
Cái vòng luẩn quẩn ấy, chúng ta muốn nó tiếp diễn đến bao giờ. Không biết các anh nói mệt không nhưng phụ nữ nghe rất mệt. Mệt tận trong đáy lòng...
Các anh ạ, các anh có thể trách phụ nữ nhỏ nhen, trách phụ nữ hay hờn hay dỗi, trách phụ nữ khó hiểu. Phụ nữ không cần hiểu. Phụ nữ cần các anh yêu.Và có 1 điều rằng, phụ nữ chẳng bao giờ nhỏ nhen hay khó hiểu với người họ không yêu...
Các anh hàng ngày vẫn luôn miệng nói rằng các anh yêu thậm trí là yêu rất nhiều mà phụ nữ vẫn thấy thiếu, thấy phải giận. Các anh hàng ngày vẫn thắc mắc rằng thậm trí mình chẳng làm gì cũng vẫn bị gọi là có lỗi. Các anh mặc định lỗi lầm của mình là nhỏ nhưng các anh lại không nghĩ được rằng, sự tổn thương của phụ nữ lại chẳng hề nhỏ chút nào...
Phụ nữ đau lòng, các anh chọn cách xin lỗi, như một phương thuốc chữa lành, thần thông. Còn với phụ nữ, câu xin lỗi, khi quá nhiều, bỗng trở thành khó nghe. Yêu thương nhiều quá đôi khi vẫn cảm thấy bình thường nói gì câu xin lỗi, là lời dễ nghe mà thật ra nghe không dễ chút nào...
Phụ nữ không cần các anh xin lỗi. Họ nghe đủ rồi. Cái họ cần là sau lời xin lỗi ấy các anh làm được những gì. Thay đổi hay tiếp tục mắc lỗi. Phụ nữ không cần nghe họ cần nhìn thấy các anh hành động. Lời xin lỗi trống không, lời xin lỗi vô tâm làm phụ nữ đau lòng, vì buồn, vì thất vọng, vì sợ niềm tin sẽ vơi đi...
Phụ nữ ấy, có thể khó chiều khó chiều nhưng không khó thứ tha. Chỉ vì yêu thôi, cũng đủ nhiều để họ bỏ qua tất cả nếu các anh chịu hiểu, xin lỗi không đơn thuần chỉ là lời nói gió bay.
Phụ nữ hay giận nhưng chẳng khó khăn gì. Họ nói ngược nói xuôi, nói biết bao điều cũng chỉ mong nhận ở các anh một chút thành ít, biết sai biết sửa. Các anh chịu sửa, phụ nữ chịu tin. Các anh chịu sửa, bao lâu phụ nữ cũng chờ...
Nhưng, các anh không chịu sửa,(tôi sửa rồi nhưng đã muộn) phụ nữ sẽ rời đi. Ai rồi cũng sẽ đến lúc cảm thấy mệt mỏi với những thứ mình từng cố gắng. Cảm thấy bản thân không thể tiếp tục được nữa. Thay vì phải kiên nhẫn và cố gắng cho những đợi chờ không có hồi kết, họ sẽ cố gắng, để bản thân có thể tuyệt tình, bởi hơn ai hết, họ biết, mình cố gắng đủ rồi .
Phụ nữ không sợ gì cả, họ chỉ sợ sự thất vọng trong lòng ,sự lừa dối của ai kia !

Con biết mình sai rồi mẹ ơi,con xin lỗi ba,con xin lỗi mẹ...!

"Tình Cha bao la như núi cao ngang trời , Tình Mẹ rộng lớn như biển cả mênh mông , Chỉ mong cho ta lớn khôn nên người , Chỉ mong nhìn thấy nụ cười của ta , ""


Con trai lớn rồi,20 tuổi rồi mà vẫn làm ba mẹ buồn,vẫn làm ba mẹ lo lắng nhiều?Con bất hiếu quá phải không mẹ?con thật là vô tâm quá phải không ba ?Lâu nay con mãi vùi dập thân con trong cơn đau ấy mà quên rằng mình vẫn còn có ba và có mẹ,từng ngày yêu thương con vô bờ bến.Ba mẹ từng ngày mong con lớn khôn,con khỏe mạnh và tìm thấy cho mình thì ba mẹ mới thật sự vui lòng.Chiều này vô tình nghe câu hát từ xa vọng lại ....
''Tình Cha bao la như núi cao ngang trời , 
Tình Mẹ rộng lớn như biển cả mênh mông ,
Chỉ mong cho ta lớn khôn nên người , 
Chỉ mong nhìn thấy nụ cười của ta "
Làm con rơi nước mắt,con biết mình là đứa con không tốt,có người nói con(nước mắt cứ rơi)  còn ba mẹ là một may mắn đó,nên :"Phải sống thế nào để ba đừng buồn ,Phải sống thế nào để Mẹ được vui ...như vậy mới xứng đáng kiếp làm con
vậy mà khiến cho ba mẹ buồn nhiều.Vì lo lắng cho con mà ba mẹ phải chống chọi nỗi đau tinh thần,nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống mà.................. ,Con thật là ích kỷ,con chỉ biết tới bản thân con,mà không biết ba mẹ đau buồn vì con đến nhường nào ,nhìn những giọt nước mắt của mẹ mà con thấy ân hận vô cùng,con biết mình sai rồi mẹ ơi,con xin lỗi ba,con xin lỗi mẹ...con không thể chịu được cơn đâu tinh thần này, cúi xuống,lâu những giọt nước mắt đang tuôn rời,con biết mình có lỗi với những đấng sinh thành của mình..
tinh-tra-nghia-me

Ngồi viết những dòng thư này,con khóc vì con biết mình có lỗi,con thật lòng xin lỗi vì con đã quên mất con còn có ba mẹ yêu thương và bên con.... giờ con chỉ mong ước 1 điều thôi,là ba mẹ có đủ sức khỏe sống bên anh em con mãi mãi...Con thật lòng xin lỗi vì đã làm ba mẹ buồn,hãy thứ lỗi cho con ,con trai nợ ba mẹ quá nhiều ....cầu cho ba mẹ sống đồi bên con ....

Những đạo lý hay khiến con người ta trở thành những người tốt, độ lượng hơn, đáng kính hơn.

1. Đừng đánh giá thấp bất kỳ ai
Mỗi người đều có điểm mạnh của mình, không ai hoàn toàn là “đồ vô dụng” cả. Cho nên, đừng đánh giá thấp người khác để phải hối hận!

Bớt phóng túng tính tình của bản thân, thường xuyên bảo trì tâm thái bình tĩnh, bởi vì khi bị kích động con người sẽ làm ra rất nhiều sự tình gây hậu quả không thể vãn hồi được.

2. Nên nhớ rằng, không có quá nhiều người quan sát bạn đâu nên đừng mệt mỏi như vậy!
Sống trên đời, hãy là một người đơn giản, đừng quá sa vào tưởng tượng. Bởi vì hoang tưởng sẽ khiến bạn luôn “lo sợ không đâu”.

3. Điềm đạm với người khác

Đừng tùy ý phát giận với người khác và sự tình nào đó. Bởi vì, sự tức giận chỉ đem lại kết quả xấu và không mong muốn mà thôi! Hãy bình tĩnh, điềm đạm và ôn hòa, bạn mới tìm ra cách giải quyết tốt nhất!
cuoc-song

4. Nỗi khổ chỉ là một chút thoáng qua

Kỳ thực, trong cuộc sống rất nhiều khi chúng ta cảm thấy mình quá khổ, càng nghĩ khổ, chúng ta lại càng chìm đắm trong đó. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, bạn sẽ phát hiện ra rằng, thống khổ chỉ là một chút thoáng qua. Học được “buông”, cuộc sống mới vui vẻ. Khi bạn nắm giữ càng chặt thì càng không có cách nào tự kiềm chế bản thân. Học được cảm ơn, thuận theo tự nhiên và nhớ rõ nguyên tắc “nhân quả”, bạn sẽ sống được tự tại.

5. Mỗi người đều là một cá nhân độc lập, không có ai sẽ không sống nổi khi rời xa một người nào đó!
Đừng bao giờ đánh giá mình quá cao, là trung tâm trong một tập thể. Bởi vì khi bạn rời khỏi họ, bạn sẽ phát hiện ra rằng, không có mình, mọi người vẫn sống cuộc sống bình thường. Ngược lại, cũng đừng đề cao quá một ai, bởi vì khi không ở bên cạnh họ, bạn cũng sẽ không vì thế mà không thể sống nổi! Hãy nghĩ thoáng hơn và nhìn xa hơn, bạn sẽ sống được thoải mái hơn!
6. Người làm tổn thương mình cũng rất đáng thương bởi vì họ cũng bị áp lực thúc đẩy, không tự chủ được bản thân

Bên trong mỗi người đều có nổi khổ riêng không muốn người khác biết đến. Hãy mỉm cười và chúc phúc cho người mà bạn không thích! Đối với người mà bạn yêu thương, hãy chân thành đối đãi là được rồi!

Người xưa thường nói: “Người đang làm, trời đang nhìn“, ẩn sâu bên trong đều là có nhân quả an bài. Hãy bảo trì tâm tính lương thiện đối đãi người khác, luôn nhắc nhở bản thân mình làm người lương thiện. Bạn nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng!

Kì thi đánh giá năng lực: Hạn chế tình trạng học tài, thi phận

I. Kì thi đánh giá năng lực: Hạn chế tình trạng học tài, thi phận

Bài thi đánh giá năng lực của ĐHQGHN là kiểu bài thi giúp phân loại trình độ, năng lực giữa các thí sinh với nhau. Phổ điểm lý tưởng của bài thi theo hình thức thi này là hình “quả chuông” hay theo phân phối chuẩn, thể hiện sự phân loại rõ ràng các nhóm trình độ (rất kém - kém - trung bình - khá - giỏi - rất giỏi).

Các phổ điểm nếu có dạng chuẩn sẽ phản ánh tính phân hóa cao của đề thi. Những người ra đề có kinh nghiệm sẽ kiểm soát và dự tính được độ dốc của quả chuông trước khi kỳ thi bắt đầu. Đồ thị phổ điểm có thể thoai thoải hoặc rất dốc. Nếu đồ thị càng dốc thì tỷ lệ chọn giữa các thí sinh sẽ càng cao vì số lượng chỉ tiêu trúng tuyển sẽ ít hơn nhiều so với lượng thí sinh tham dự.

Quay lại kết quả phân tích điểm thi của ĐHQGHN, với bài thi ngoại ngữ, thống kê cho thấy: Tổng số thí sinh đạt từ 40 điểm trở lên là 75,3% (trên tổng điểm 80). Điểm trung bình là 48,8 điểm trong đó điểm phổ biến mà thí sinh đạt được là 51 điểm. Chỉ có 1 thí sinh đạt điểm tuyệt đối 80/80 điểm và 1 thí sinh đạt 79/80 điểm.

Tỷ lệ thí sinh dưới 40 điểm là 24,55%; từ 40 điểm đến dưới 50 điểm (26,3%); từ 50 đến dưới 60 điểm (27%); từ 60 điểm đến dưới 70 điểm (18,2%); từ 70 điểm trở (3,61%).
Phổ điểm bài thi đánh giá năng lực đợt 1 năm 2016 không có sự khác biệt với năm trước, đều có phân bố chuẩn, cân đối cả hai phía.
Phổ điểm bài thi đánh giá năng lực đợt 1 năm 2016 không có sự khác biệt với năm trước, đều có phân bố chuẩn, cân đối cả hai phía.

Với bài thi đánh giá năng lực, thống kê cho thấy: Điểm trung bình của toàn bộ thí sinh là 75,2 (trên tổng là 140). Tổng số thí sinh đạt từ 70 điểm trở lên là 64,82%, trong đó điểm phổ biến mà thí sinh đạt được là từ 64-87 điểm. Thí sinh đạt điểm cao nhất là 124/140 điểm.

Dưới 70 điểm có 34,91% thí sinh; từ 70 điểm đến dưới 80 điểm (26,9%); từ 80 đến dưới 90 điểm (21,93%); từ 90 điểm đến dưới 100 điểm (11,49%); từ 100 điểm đến dưới 110 điểm (3,7%); có 300 thí sinh đạt từ 110 điểm trở lên.

Kết quả phân tích điểm cho thấy phổ điểm bài thi đánh giá năng lực đợt 1 năm 2015 và đợt 1 năm 2016 hầu như không có sự khác biệt, phổ điểm của cả hai năm đều có phân bố chuẩn, cân đối cả hai phía.

Trong đợt 1 kỳ thi đánh giá năng lực năm 2016, số câu hỏi được bổ sung vào ngân hàng đề thi của ĐHQGHN đã tăng gấp đôi so với năm 2015, lên đến 8.000 câu. Tuy nhiên, phổ điểm bài thi đánh giá năng lực không có sự khác biệt đáng kể nào giữa năm 2015 và 2016 cho thấy bài thi có mức độ phân hóa tốt, khẳng định sự chuẩn hóa, chính xác của bộ đề thi.

TS. Lê Viết Khuyến, nguyên Vụ trưởng Vụ Giáo dục đại học đánh giá: “Phổ điểm đẹp của kỳ thi đánh giá năng lực là kết quả của thực tế kiểm định khả năng của các em qua các kỳ thi thạc sĩ, lớp chất lượng cao mà ĐHQGHN đã tiến hành áp dụng thí điểm nhiều lần trước đó. Khi đó, mức độ khó dễ của đề thi sẽ khách quan chứ không phụ thuộc vào nhận thức chủ quan của người ra đề nữa”.

Việc phân loại tốt thí sinh, đánh giá đúng năng lực sẽ là cơ sở đáng tin cậy để ĐHQGHN tuyển chọn được những thí sinh chất lượng một cách công bằng và khách quan nhất mà không lo bỏ lọt thí sinh “học tài thi phận”.

Kỳ thi đánh giá năng lực tuyển sinh đại học chính quy đợt 1 năm 2016 của ĐHQGHN diễn ra từ ngày 5-15/5 với 21 điểm thi, 14 ca thi và 180 phòng thi.

Với bài thi ngoại ngữ, tổng số thí sinh đăng ký dự thi là 15.842, số thí sinh dự thi là 15.443, đạt 97,4%.

Với bài thi đánh giá năng lực, tổng số thí sinh đăng ký dự thi là 52.850, số thí sinh dự thi là 51.131, đạt 97,1%.
Tin mới nhất 247

24 tháng 5, 2016

Câu “thần chú” ám ảnh và “Hà Nội không vội là… chết!”

Câu “thần chú” đầy ám ảnh “Hà Nội không vội được đâu” bắt đầu từ một lời nhắc nhở về an toàn giao thông. Nói đến giao thông Hà Nội thì nỗi kinh hoàng nhất là nạn kẹt xe và phóng nhanh, vượt ẩu. Người ta sẵn sàng trèo lên vỉa hè, vượt đèn đỏ, như muốn đè nghiến lên nhau mà di chuyển.
tran-phu
(trần phú)
Thế rồi, có một bác tài (không biết có là hội viên một hội văn chương, nghệ thuật nào đó không) bỗng dưng hứng chí, viết vào xe mình dòng chữ: “Hà Nội không vội được đâu” để nhắc nhở mọi người. Sau đó, người nọ học người kia, nhiều xe ô tô gắn vào đằng sau và dòng chữ này trở thành quen thuộc.

Thế rồi không hiểu sao, nó len lỏi vào đời sống xã hội và biến thành lời phê phán sự trì trệ trong không ít công việc của TP Hà Nội.

Cách đây hơn 1 năm (ngày 15/1/2015), trong phiên bế mạc Hội nghị lần thứ 19 Đảng bộ TP Hà Nội khóa XV, ông Phạm Quang Nghị khi đó là Bí thư Thành ủy đã đưa ra những phân tích khá thú vị:

“Muốn làm được việc cần phải có các điều kiện về con người, kinh phí, kinh nghiệm… Tuy nhiên, ở Hà Nội cái quan trọng nhất phải nhận được sự đồng thuận của xã hội. Tại sao người ta hay nói “Hà Nội không vội được đâu”, vì muốn làm nhanh cũng không được, kể cả những việc nhỏ…”. Ông Nghị nói.

Thế nhưng chua chát thay, từ lời nhắc nhở biến thành lời phê phán và giờ đây, nó lại tiếp tục “biến hóa” để trở thành câu “thần chú”, thành “tấm bùa” để bao biện cho sự trì trệ của Thủ đô Hà Nội.

Nói một cách khác, nó “thấm” vào một số cán bộ công chức Thủ đô như một “bảo bối” để biện minh cho sự kém cỏi và không loại trừ, cả sự tha hóa.

Và thế là Hà Nội văn minh, Hà Nội thanh lịch vì cái sự “không vội được đâu” đó mà bẩn thỉu và lộn xộn.

Bẩn thỉu nơi chợ búa. Bẩn thỉu nơi đường phố và có cả những công sở “bẩn thỉu” vì ở đó có những “công chức trăm triệu”.

Lộn xộn trong giao thông. Lộn xộn trong hành xử. Lộn xộn trong xây dựng…

Xin nhắc lại một vụ việc khá tiêu biểu cho sự trì trệ mà báo Dân trí đã và đang tiếp tục theo đuổi. Đó là vụ nhà 146 Quán Thánh.

Việc một người dân xây dựng nhà trái phép, làm tắc đường thoát nước khiến hàng chục hộ ở đây phải sống cùng nước thải phải mất nhiều năm, với hết đơn này, từ nọ mới được cơ quan chức năng “ngó ngàng” đến.

Rồi họp lên, họp xuống. Rồi lãnh đạo thành phố cũng phải vào cuộc, kết luận…

Thế nhưng hình như vẫn chưa “lay chuyển” được quyết tâm bảo vệ… sai trái của lãnh đạo phường Quán Thánh và của lãnh đạo quận Ba Đình.

Đã có lúc họ định dùng 500 triệu đồng từ ngân sách để làm đường ống khác nhằm “khỏa lấp” đi sự sai trái của mình.

Trước sự đấu tranh của người dân và báo chí, sự việc không trôi thì họ đánh bài… chầy theo phương châm “Hà Nội không vội được đâu”.

Muốn Hà Nội thay đổi, muốn Hà Nội năng động, muốn Hà Nội phát triển thì có lẽ việc đầu tiên là phải hóa giải câu “thần chú” này.

Tại Hội nghị giao ban đầu năm 2016 giữa thường trực Thành ủy, HĐND, UBND TP Hà Nội với các sở ngành, quận huyện, Bí thư Thành ủy Hoàng Trung Hải đã kêu lên đầy lo ngại:

“Chúng ta phải biết xấu hổ khi để Thủ đô bẩn, không văn minh. Chúng ta tặc lưỡi: Hà Nội ấy mà, Hà Nội không vội được đâu. Thế là chết!”.

Những ngày qua, sau thành công của Đại hội Đảng, đã thấy sự chuyển động mạnh mẽ từ các địa phương, đặc biệt là TP Hồ Chí Minh. Nếu Hà Nội không thay đổi, không chuyển biến sẽ bị các địa phương khác qua mặt (ngay thời điểm này, đã có không ít vấn đề mà Hà Nội thua kém). Nếu Hà Nội tụt hậu sẽ là nỗi đau không chỉ của người Hà Nội.

Hãy hành động bằng ý chí mới: “Hà Nội không vội là chết!” bởi nếu cứ bám mãi vào câu “thần chú” “Hà Nội ấy mà, Hà Nội không vội được đâu” thì chắc chắn “là chết!”như lời của Bí thư Thành ủy Hoàng Trung Hải.