Chào mừng bạn đến với blogger của mình [...]

-->

2 tháng 6, 2016

Hãy cho tôi một vé được trở về với tuổi thơ êm đềm..

Nhiều lúc tôi muốn hét lên với cả thế giới này rằng: hãy cho tôi một vé được trở về tuổi thơ êm đềm...


Tôi muốn được chơi trốn tìm mặc dù giờ đây đã trở thành một người lớn. Lớn rồi mà đôi khi vẫn muốn như trẻ con, được chạy đi trốn để ai đó đi tìm, rồi khi tìm thấy, hai đứa cùng nhau chạy thốc về cái cột nơi người nhắm mắt để nói câu "tê mẹ".
Bắn bi...bây giờ đương xi măng với đường nhựa hết rồi, đâu còn những con đường đất nữa mà có thể đào những lỗ nhỏ chơ bi lỗ. Không còn đường đất, cũng không còn được cái thú vui của bắn bi nữa...


Con quay...tôi thích nhất là mùa quay, thích cực luôn. Cứ mỗi lần thời tiết xe lạnh, tôi nhớ là cứ mỗi độ gần tết là mùa con quay về. Từ con trai tới con gái lo đi tìm những khúc cây rắn chắc rồi cùng nhau đẽo những khúc cây ấy thành những con quay (con cù) rồi cùng nhau chơi.


Kẹo kéo, lồ lô là những món ăn ưa thích thuở trẻ thơ. Cứ mỗi độ trời còn sớm, tôi vẫn thường nghe tiếng rao bán kẹo kéo, hồ lô của bác Năm "Kẹo kéo, càng kéo càng dài. càng nhai càng ngọt, ngọt như đường cát, mát như đường phèn, ai mua kẹo kéo không". Giờ lớn rồi, muốn một lần nữa nghe thấy tiếng rao thân thương ấy mà sao khó quá!
Ô ăn quan, phải chăng là trò chơi bình dị nhất của những thế hệ trẻ thơ Việt Nam như tôi. Tôi chơi trò này đa phần vì bị con gái dụ dỗ. Chúng nó chơi giỏi lắm, cứ mỗi lần thua chúng là sẽ bị bắt đi trèo ổi, trèo me cho chúng ăn ngay tức thì.


Có lẽ chưa có thế hệ trẻ em nào những thập niên 80-90 mà lại không biết tới món "mỳ tôm trẻ em" vừa ngon, vừa rẻ. Chỉ 500 đồng một gói thôi, nhưng lại làm nao lòng những đứa trẻ nghèo vùng nông thôn cũng như những vùng thành thì sầm uất.
Tắm mưa...hồi nhỏ thường hay cởi chuồng tắm mưa lắm! Tuổi thơ là cứ mong tới khi trời mưa, mưa càng lớn càng tốt. Mỗi khi mưa xuống, tôi cùng mấy đứa nhỏ trong xóm cứ thế đằm mình trong những cơn mưa, mặc kệ sấm chớp, mặc kệ có bị cha mẹ la mắng hay không, cứ tắm cho thỏa nỗi vui cái đã. Ai đó cũng đã từng nói rằng: "Tuổi thanh xuân cũng giống như một cơn mưa rào, dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa...". Và tôi giờ đây khi đã qua cái tuổi còn cởi chuồng tắm mưa rồi, vẫn mong một lần nữa được quay lại...


Tuổi thơ còn gắn liền với những câu chuyện cổ tích của bà. Chỉ là cổ tích không có thực thôi nhưng tại sao cứ làm ta mơ mộng tới tận bây giờ. Về một câu chuyện hoàng tử công chúa, về nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, về nàng tấm, về chàng sọ dừa,...những câu chuyện ấy gợi cho tôi nhớ về người bà với nụ cười hiền từ và mái tóc đã chuyển hoa râm. Tôi ao ước được trở về, nằm trên đùi bà những trưa hè oi ả và đắm mình trong lời ru à ơi...của bà...


Đã có ai làm trẻ con mà chưa một lần bị cha mẹ la mắng chưa? Nếu có thì hẳn người đó phải ngoan lắm nhỉ! Vì tuổi thơ của đa phần chúng ta đều sợ cái roi, cái vọt của cha mẹ mỗi lần ham chơi chẳng nghe lời. Đau đấy, khóc đấy nhưng về sau đâu lại vào nấy thôi. Tôi đã từng bị ba mắng là "con trâu cứ ù lì ra đấy!", và tôi cũng đã từng bị mẹ nhéo tai khi chẳng buồn ăn rau trong bữa cơm. Trao ôi, con muốn trở về bên bữa cơm gia đình ấm áp ấy...một lần nữa...


Tuổi thơ ơi sao trôi nhanh quá vội, chẳng buồn chờ đợi ai vội 
lưu giữ ký ức đẹp tươi này. Thời gian đúng là phũ phàng quá, cứ thế để cho ta nhớ, ta mong rồi ta mong ước...

Không có nhận xét nào: